Bài giảng Ngữ văn Lớp 9 - Tiết 77: Cố hương - Chu Thị Ngoan

Lúc bấy giờ trong ký ức tôi, bỗng hiện ra một cảnh tượng thần tiên , kỳ dị : Một vầng trăng tròn vàng thắm treo lửng lơ trên nền trời xanh đậm, dưới là một bãi cát bên bờ biển, trồng toàn dưa hấu, bát ngát một màu xanh rờn. Giữa ruộng dưa, một đứa bé trạc mười một, mười hai tuổi, cổ đeo vòng bạc, tay lăm lăm cầm chiếc đinh ba , đang cố sức đâm theo một con "tra"(1) . Con vật bỗng quay lại, luồn qua háng đứa bé, chạy mất .

ppt 20 trang trandan 07/10/2022 5320
Bạn đang xem tài liệu "Bài giảng Ngữ văn Lớp 9 - Tiết 77: Cố hương - Chu Thị Ngoan", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên

Tóm tắt nội dung tài liệu: Bài giảng Ngữ văn Lớp 9 - Tiết 77: Cố hương - Chu Thị Ngoan

Bài giảng Ngữ văn Lớp 9 - Tiết 77: Cố hương - Chu Thị Ngoan
ánh mật - Tay hồng hào, lanh lẹn, mập mạp, cứng rắn . 
- Đội mũ lông chiên, cổ đeo vòng bạc 
- Thân nhau: x ư ng hô: anh-em- Khi xa: khóc, gửi quà 
 Đầy đủ, đẹp đẽ. 
 Nhanh nhẹn, tháo vát, thông minh. 
Rất thích vì bạn thông minh, giàu tình cảm, đầy sức sống. 
Tuổi 
Ngoại hình 
Trang phục 
Nhận thức 
Tình cảm thái độ với “Tôi” 
Ấn tượng 
của “Tôi” 
 Người đi vào là Nhuận Thổ. Tuy tôi nhận ra ngay Nhuận Thổ, nhưng lại không phải là Nhuận Thổ trong ký ức tôi. Anh cao gấp hai trước,khuôn mặt tròn trĩnh, nước da bánh mật trước kia nay đổi thành vàng sạm, lại có thêm những nếp răn sâu hoắm. Cặp mắt giống hệt cặp mắt bố anh ngày trước, mi mắt viền đỏ húp mọng lên.... Anh đội một cái mũ lông chiên rách tươm, mặc một chiếc áo bông mỏng dính, người co ro cúm rúm, tay cầm một bọc giấy và một tẩu thuốc lá dài. Bàn tay này cũng không phải là bàn tay tôi còn nhớ, hồng hào, lanh lẹn, mập mạp, cứng rắn, mà vừa thô kệch vừa nặng nề, nứt nẻ như vỏ cây thông  Nhuận Thổ đứng dừng lại, nét mặt vừa hớn hở vừa thê lương, môi mấp máy, nhưng cũng nói không ra tiếng. Rồi bỗng anh lấy một dáng điệu cung kính, chào rất rành mạch:  - Bẩm ông!  Tôi như điếng người đi. Thôi đúng rồi! Giữa chúng tôi đã có một bức tường khá dày ngăn cách. Thật là bi đát. Tôi cũng nói không nên lời... 
Lỗ Tấn 
- Ngoài ba mươi tuổi 
Nhuận Thổ trong kí ức 
 Cậu bé chạc 11-12 tuổi 
 Đẹp, khoẻ mạnh, đáng yêu. 
- Biết nhiều trò hay, lạ: bẫy chim, canh dưa, đi nhặt vỏ sò, bắt tra 
 Tình bạn trong sáng, chân thành, vô tư, chan hoà. 
Nhuận Thổ hiện tại 
Già nua, tiều tụy, khắc khổ 
 Tình bạn: Xa cách, sự phân biệt đẳng cấp rõ rệt 
- Cảm thấy khổ nhưng không nói được hết, lắc đầu, như một pho tượng 
- Khuôn mặt tròn trĩnh, - Nước da bánh mật - Tay hồng hào, lanh lẹn, mập mạp, cứng rắn 
- Đội mũ lông chiên, cổ đeo vòng bạc 
- Cao gấp hai trước, người co ro cúm rúm. - Có những nếp nhăn sâu hoắm- Mi mắt viền đỏ húp mọng - Tay thô kệch, nứt nẻ như vỏ thông 
- Mũ lông chiên rách tươm, áo bông mỏng dính 
- Thân nhau: x ư ng hô: anh-em- Khi xa: khóc, gửi quà 
- Vừa hớn hở vừa thê lương; cung kính chào;biếu quà quê, biết điều, chỉ xin vật dụng cần thiết 
 Đầy đủ, đẹp đẽ 
 Rách rưới, không đủ ấm 
 Nhanh nhẹn, tháo vát, thông minh 
 Đần độn, cam chịu 
* Rất thích vì bạn thông minh, giàu tình cảm, đầy sức sống. 
*Thấy bạn quá nghèo khổ,mặc cảm,vất vả,tội nghiệp. 
Tuổi 
Ngoại hình 
Trang phục 
Nhận thức 
Tình cảm thái độ với “Tôi” 
Ấn tượng 
của “Tôi” 
Nhuận Thổ đứng dừng lại, nét mặt vừa hớn hở vừa thê lương, môi mấp máy, nhưng cũng nói không ra tiếng. Rồi bỗng anh lấy một dáng điệu cung kính, chào rất rành mạch: - Bẩm ông!  Tôi như điếng người đi. Thôi đúng rồi! Giữa chúng tôi đã có một bức tường khá dày ngăn cách . Thật là bi đát. Tôi cũng nói không nên lời... 
Em hiểu thế nào về lời độc thoại nội tâm trên của nhân vật “tôi”? 
(Gợi ý:+ Tại sao “tôi”lại điếng người đi? 
 + Em hiểu hình ảnh bức tường khá dày ngăn cách ở đây là gì ? 
 + Nghệ thuật độc thoại nội tâm có tác dụng gì trong việc thể hiện 
 tình cảm của nhân vật tôi ?) 
Th¶o luËn nhãm 
 Bỗng có tiếng ai lạ, the thé nói to lên:  - Thế này rồi kia à! Râu mọc dài thế này rồi kia à!  Tôi giật mình, vội ngửng đầu lên thì trông thấy một người đàn bà, trên dưới năm mươi tuổi, lưỡng quyền nhô ra, đôi môi mỏng dính,hai tay chống nạnh, không buộc thắt lưng, chân đứng chạng ra, giống hệt cái com-pa trong bộ đồ vẽ, có hai chân bé tí  A! Nhớ ra rồi. Hồi tôi còn bé, quả có một chị Hai Dương vẫn ngồi trong quán bán đậu phụ xế cửa nhà tôi, người ta gọi chị là "nàng Tây Thi đậu phụ". Nhưng hồi đó, chị xoa phấn, lưỡng quyền không cao như thế này, môi cũng không mỏng như bây giờ. Và chị cứ ngồi suốt buổi nên tôi cũng chưa hề được nhìn thấy cái dáng điệu "com-pa" của chị. Hồi đó người ta nói, sở dĩ hàng đậu phụ bán chạy là vì có chị ta 
 - Ái chà! Anh bây giờ làm quan rồi mà bảo là không sang trọng? Những ba nàng hầu. Mỗi lần đi đâu là ngồi kiệu lớn tám người khiêng, còn bảo là không 

File đính kèm:

  • pptbai_giang_ngu_van_lop_9_tiet_77_co_huong_chu_thi_ngoan.ppt